Tháng 11 đã sang, nhắc chúng ta biết ơn những điều tốt đẹp của cuộc đời, tri ân sự dạy dỗ của các thầy cô – những người lái đò thầm lặng giúp ta tiếp cận bến bờ tri thức. Nhưng ít ai biết rằng, người thầy đầu tiên của mỗi chúng ta chính là cha mẹ – những người cũng được xứng đáng tôn vinh dịp lễ đặc biệt này.
Khi còn nhỏ xíu trong bụng, mẹ đã tìm hiểu về thai giáo – kiến thức còn khá mới mẻ để dạy con, mong con nhanh nhẹn, hoạt bát thông minh. Cha khuyến khích, mong chờ những cú đạp nhẹ, đêm đêm nói chuyện cho con nhận biết giọng của cha, để con biết mình được yêu thương nhường nào.
Ngày con chào đời, mẹ là người đầu tiên dạy con cách bú sữa, luyện giờ ăn, giấc ngủ cho con vào nếp để con phát triển tốt hơn. Những ngày sau đó, khi con lẫy, con bò, con tập đi, con bi bô tập nói … cha mẹ luôn là người chỉ dạy, kiên trì hướng dẫn trong niềm hạnh phúc và tự hào. Lớn lên chút nữa, khi con nhận thức được mọi thứ xung quanh, cũng chính cha mẹ là người dạy ta bài học làm người đầu tiên. Mẹ dạy con biết khoanh tay cảm ơn khi được giúp đỡ và nói lời xin lỗi khi mình sai, biết vâng lời người lớn, dịu dàng với em nhỏ. Cha dạy con phân biệt đúng sai, định hình nhân cách.
Rồi con vào lớp 1, chương trình cải cách liên tục, cha mẹ lại là người cập nhật nhanh nhất để đêm đêm ngồi kèm con học, dạy thêm cho con ngoài kiến thức cô giáo đã dạy ở trường. Cứ thế, suốt những năm con ngồi trên ghế nhà trường, mẹ cha luôn đồng hành cùng con, uốn nắn và định hướng cho con. Khi con trưởng thành, cũng chính mẹ cha là người dạy con những kiến thức căn bản để tự lập. Mẹ dạy con gái nữ công gia chánh, tề gia nội trợ. Cha dạy con trai lập thân lập nghiệp, trở thành người có chí lớn, trở thành trụ cột của gia đình.
Tuổi thơ con như tờ giấy trắng, ba mẹ chính là người thầy viết vào đó những điều tốt đẹp. Việc giáo dục con hiệu quả nhất chính là từ tấm gương của bản thân người làm cha, làm mẹ – những người hàng ngày mà con tiếp xúc cùng và nhìn vào đó để hình thành nhân sinh quan của mình. Những hành động nhỏ nhất của cha mẹ cũng có thể ảnh hưởng lâu dài tới việc hình thành nhân cách một con người sau này. Thế nên, từ lúc có con, cha mẹ đã bắt đầu bước trên hành trình làm một người tốt điển hình để con cái nhìn vào, không một ngày ngừng nghỉ.
Cả cuộc đời mình, mẹ cha luôn đau đáu hai chữ “dạy con”. Những khi con không vâng lời, khi con sa ngã, cha mẹ tuy buồn phiền nhưng không bao giờ bỏ mặc, ngược lại còn dang rộng vòng tay đưa con thoát khỏi lỗi lầm. Mùa hiến chương về, khắp nơi rộn ràng nào hoa nào quà tri ân những người làm nghề giáo, nhưng vô tình chúng ta quên đi người thầy đầu tiên và xuyên suốt cuộc đời chúng ta – là cha mẹ – “những người thầy không cầm phấn”.